Có những khoảng thời gian chỉ muốn lôi hết sách của Murakami ra ngắm nghía rồi đọc lại. Kiểu như thấy mình vốn đang lơ lửng ở đâu đó rồi, nên nhất định phải nhờ cậy “anh ấy” để cắt hẳn cái dây vô hình nào đó đang neo mình với thực tại.
Buổi tối ghé qua một khu chợ phiên cuối tuần. Bạn đồng hành bảo rằng có quầy xà phòng kìa… Mình cũng cầm lên đặt xuống, cũng hít ngửi các thứ các thứ, rồi cảm ơn 2 bạn bán hàng. Bạn mình hỏi: đúng là mùi tinh dầu thật chứ? Mình k trả lời màh chỉ nghĩ miên man. Thực ra việc phân biệt giữa tinh dầu nguyên chất, tinh dầu có pha dung môi, và hương tổng hợp phụ thuộc khá nhiều vào kinh nghiệm và cảm giác của người tiếp nhận. Thêm việc hương thơm nhân tạo ngày nay đã tinh tế đến đáng kinh ngạc. Nhưng thật ra ngay cả khi đã được tiết chế, mùi thơm mô phỏng vẫn khiến mình cảm thấy hơi khó chịu. Ngày xưa mình khá thích Acqua Di Gio, Cool Water và L’eau D’issey. Hôm nọ đem chai Cool Water đã gần 10 năm ra xịt vào khoảng không… Ngoài việc chất lượng vẫn tuyệt vời, thì cảm giác k còn tuyệt vời. Thật lòng thì mình thấy khá phiền vì mãi mấy tiếng đồng hồ sau cái khoảng không đó mới tan hết mùi. Khoảng 2 năm trước mình đặc biệt thích hỗn hợp mùi (nhân tạo) lá nguyệt quế và thuốc lá. Khá đàn ông, mạnh mẽ. Sau đó thì thôi. Bây giờ mình thích mỗi khi em gái tắm xong, mùi tinh dầu từ xà phòng còn mơ hồ xung quanh cô ta một chốc rồi tan biến. “Mỹ nhân” nhất thiết phải để cho kẻ “si tình” luyến lưu như thế. Nhẹ nhàng và da diết.
Đoạn trên là nói lan man thôi. Thật ra thì điều mình muốn triết lý là ở đoạn tinh dầu trong xà phòng. Mùi xà phòng mình ngửi thử hôm nay khá thơm, và đúng là mùi tinh dầu. Nhưng có điều thú vị là mùi thơm ấy k có hương “neo”, nghĩa là hương cuối (bass/base note). Đó là nguyên lý lưu hương thôi. Nước hoa, nếu muốn lưu lại trên da lâu, ngoài yếu tố về nồng độ tinh dầu sử dụng và các chất định hương khác, thì còn phải tính đến sự cân đối của tháp hương thơm: hương đầu (top note), hương giữa (middle/heart note) và hương cuối. Xà phòng cũng vậy, nếu muốn hương thơm nằm trong sản phẩm đủ lâu. Các loại kem dưỡng da hay dầu dưỡng sử dụng tinh dầu k cần tính đến điểm này, vì bao bì đóng kín giúp hương thơm được bảo toàn. Ngoài ra khi sử dụng các sản phẩm dưỡng ẩm, việc lưu hương lâu trên da k phải là điểm trọng yếu.
Nhân việc cái tháp hương thơm, mình có một liên tưởng ẩn dụ “kỳ thú”. Những nốt trầm ấy, là những điều còn lưu lại lâu nhất trong lòng người khác, về bạn. Hương đầu như nhan sắc, vẻ bề ngoài. Hương giữa như buổi giao lưu bên ngọn lửa trại, như ánh mắt long lanh, gò má ửng hồng cùng mẩu chuyện sôi nổi tuổi trẻ. Hương cuối là thứ sau cùng bạn nhận ra, sau tất cả những vồ vập, hào nhoáng, vội vã. Và để cảm nhận được cái hương cuối nồng nàn đó, thường cần nhiều kiên nhẫn. Mình cũng nghĩ đến yoga nữa. Hương đầu và giữa là độ mềm dẻo, là thể lực. Hương cuối là tinh thần, là tính cách của người tập được bồi đắp và chuyển biến thông qua các asana.
Hương cuối vẫn là thứ chậm chạp đến sau, nhưng thầm lặng nâng đỡ, neo giữ và tô đậm thêm 2 lớp hương phía trên. Hương đầu sẽ trôi đi rất nhanh nếu thiếu đi cái mỏ neo thâm trầm kia. Và nếu k vì con tàu trôi nổi bập bềnh, há chẳng cần cái mỏ neo làm chi… Thành ra nhất thiết phải đủ nốt trầm nốt bổng để tạo nên bản nhạc thi vị của đời sống.
Thế. Kết thúc ở đây có vẻ hơi cụt cụt nhỉ…
Có gì đó khá là mất cân đối trong bố cục của bài viết. Thực ra mình bắt đầu viết với suy nghĩ rất trìu mến và ngưỡng mộ dành cho những nốt trầm. Mình yêu thích những nốt trầm: đàn hương, hương lau, hoắc hương, đinh hương,… Nên mình nghĩ nhất định phải làm cho chúng “lồng lộn” lên mới được. Nhưng về cơ bản, tính cách của mình là ba phải. Mình có biệt tài nhìn thấy điểm đáng yêu ở những người được (số đông) cho là rất đáng ghét. Nên mình chợt nhớ ồ lâu rồi mình k được ngửi mùi petitgrain/tinh dầu lá chanh. Mình từng mê mệt mùi hương này. Sau này khi nguồn hàng đứt, mình đã phải dùng tinh dầu hoa cam thay thế trong một vài công thức. Và mình vẫn luôn hài lòng với cái khẩu trang giấy sực lên mùi tràm trà đấy thôi. Và chẳng phải citrus (tinh dầu họ cam quýt nói chung) là top note “thần thánh” trong vô số công thức nước hoa huyền thoại hay sao… Cho nên trong chuyện gì cũng nên có cái nhìn đa diện, thấu đáo và bao dung. Lùi một bước màh ngắm nhìn thế gian kỳ vĩ. Nốt trầm hay nốt cao, đúng điệu hay phô chênh, sướng khổ hay vui buồn,… đều đáng giá như nhau.
photos by A Banker’s Secret